Một khi đã nhận mình là Phật tử, nghĩa là con Phật thì ít ra mình cũng phải có, hoặc tập tành những đức tánh cao quí của các đấng Như Lai. Là người Phật tử nên:
**Phát tâm làm lợi ích cho tất cả chúng sanh mọi loài.
**Giúp đỡ mà không phân biệt sang, hèn, thù hay bạn.
**Luôn luôn tự hạ mình mà bỏ đi cái cống cao ngã mạn.
**Phải thương xót chúng sanh mọi loài một cách chân thật.
**Phải luôn luôn dùng lời ái ngữ, dịu dàng.
**Đối với các chúng sanh thường khởi lòng Từ Bi.
**Thường tìm cầu học hỏi giáo pháp mà tâm không nhàm chán; nghe giáo pháp không bao giờ thấy đủ,
**Thường hay xét lỗi mình chứ không nói chỗ phạm của người khác.
**Việc thiện dù nhỏ cũng làm; việc ác dù nhỏ cũng quyết tránh.
**Luôn luôn nhẫn nhục và tinh tiến.
**Phải biết xa rời tâm nhỏ hẹp để thực hành đức hạnh bao la.
**Phải biết giao du với bạn lành mà xa lìa bạn ác.
**Phải phát tâm Từ, Bi, Hỉ, Xả.
**Làm phước mà không cầu quả báo.
**Phải luôn luôn lấy giới luật làm thầy.
**Không nẩy lòng sân hận, cũng không buông lòng ái dục.
**Phải tránh nhân quả báo ứng óan thù.
**Phải luôn biết ăn năn lỗi trước và chừa bỏ lỗi sau.
Người Phật tử mà hành trì được những điều trên đây thì chẳng những thân tâm mình thường an lạc, mà những người quanh ta cũng được an lạc.