"Ổ! Cái gì thế?". Một tên lính hỏi.
"Đó là một con rắn!". Một tên lính khác quay lại đáp.
Thế rồi, hai tên lính liền cầm gậy dài chuẩn bị đập chết con rắn nhỏ có đóm trên mình, thì ngay lúc ấy, Tùy Hầu quát họ dừng tay lại. "Thật là tội nghiệp! Nó đang bị thương". Tùy Hầu hướng mắt nhìn về phía con rằn nhỏ đang nằm trên hòn đá bên vệ đường, nói như thế. Đích xác, không hiểu nó bị kẻ nào đánh làm bị thương nơi đầu.
Thế rồi, ông Tùy Hầu nhân từ này đi tìm hai khúc cây kẹp con rắn đang bị thương đem thả xuống nước.
Trải qua thời gian không lâu, con rắn nhỏ ấy sau khi đi dũ lãm trở về, liền ngậm trong miệng một viên bảo châu đem đến bỏ tại chỗ mà Tùy Hầu thường lui tới. Tùy Hầu biết rõ mười mươi là chính con rắn nhỏ kia báo đáp ân huệ của ông. Nhưng mà tính ông thanh liêm nên không màng để ý đến viên ngọc ấy. Thế rồi, trong đêm đó, Tùy Hầu hốt nhiên nằm mộng thấy mình vô ý đạp nhằm một con rắn, chợt kinh hãi, ông vội vàng nhìn trên chân xem có bị con kia cắn bị thương hay không…, thì hóa ra đó chỉ là một giấc mộng. Vậy mà, khi ông vừa tỉnh mộng thì thấy rõ rõ ràng ràng dưới hai chân mình có vật gì phát ra ánh sáng lấp lánh. Thì ra, đấy là một đôi bảo châu tuyệt đẹp, là thứ bảo vật hiếm có trên đời này.
Kỳ thực, Tùy Hầu không hề hy vọng được báo đáp, thế mà tự nhiên lại được. Đôi bảo châu ấy rốt cuộc thành ra phẩm vật kỷ niệm độc đáo nhất trong suốt cuộc đời của ông. Chuyện thả rắn được ngọc chính là phát xuất từ đây rồi dần dần được truyền rộng ra, vì thế mọi người đều bảo nhau hễ làm thiện thì được sự báo đáp tốt đẹp. Nhân ảnh hưởng câu chuyện này mà phong tục suy vi lúc bấy giờ được chuyển biến, người ta khuyên nhau hướng về đường thiện.