Diệp A Tam vốn là một tên đồ tể khét tiếng ở huyện Ngũ Đô, vì ông cầm dao rất nhanh nhẹn, kinh doanh có phương pháp, nên chẳng bao lâu nghiễm nhiên trở thành một phú hộ. Ông thường nói với kẻ khác: "Xem này! Làm đồ tể bán thịt thì cớ gì là không tốt nào? Chẳng phải hiện giờ nhà tôi thứ gì cũng có hết đó sao?".
Có một bậc nhân sĩ đến khuyên ông: "Sát khí trầm trọng quá, thật không tốt tí nào, huống nữa oan có nơi, nợ có chủ, tôi xem ông hình như sắp làm nghề khác rồi đó!". "Đổi nghề, thế thì nghề gì? Không những tôi làm nghề này mãi cho tới khi chết, mà tôi còn dạy con cháu kế thừa cái nghề này, ha ha… hễ có tiền là tốt, trên thế giới này có thứ gì so sánh được với tiền bạc nào? Tôi không tin cái lý luận nhân quả báo ứng một cách viễn vong". Diệp A Tam vỗ vỗ vào ngực tuyên bố một cách rất hách dịch.
Rồi một hôm, Diệp A Tam bị bạo bệnh, chết một cách rất nhanh chóng, cách một đêm bèn sống lại, nhưng mà dưới ống chân da thịt bị tuốt hết, toàn thân màu xanh, bất kể vợ con ngăn cản thế nào, miệng cứ gầm gầm gừ gừ, rồi đột nhiên dõng dạt bước ra khỏi cửa.
Thế rồi ông đến một cái chợ ở giữa thôn nơi có đông người tu tập huyên náo, hễ gặp ai liền nói: "Vua Diêm Vương ra lệnh cho tôi về nói với mọi người chờ có làm các việc ác, ngàn vạn lần không được giết hại, như tôi hiện nay đây này phải chịu hình phạt thống khổ một cách khốc liệt ở dưới âm phủ làm sao có thể so sánh được với các vị đang sống trên dương thế một cách tốt lành!". Ông vừa nói, vừa gầm gừ tru tréo, với dáng vẻ rất thê thảm, ai nghe cũng phải não lòng.
Ông khuyên bảo từng người như thế xong xuôi, liền trở về nhà, thì chết ngay trên đường đi.
Trong lúc ấy, người vợ, con trai, con gái đang tựa cửa trông ông hồi lâu không thấy trở về, lòng đang nôn nao, thì bỗng dưng đứa con trai đưa tay chỉ mẹ, nói: "Này mẹ, hãy xem kìa, cha từ đâu trở về rồi đó". Thế nhưng ông ta hình người mà đầu trâu.