Nhân có việc phải rời khỏi nhà, vợ chồng Trình Viên ngoại lúc ra tới cửa bèn căn dặn nữ tỳ ở nhà phải cẩn thận, bà bảo: "Đem con ba ba ấy rửa cho thật sạch, rồi bắc lên nấu rục, đừng có sơ suất đấy nhé".
Nữ tỳ dạ dạ, đợi ông bà chủ ra khỏi cửa, hốt nhiên cô khởi lên ý nghĩ thương xót một cách mơ hồ: "Ổ! Con ba ba này thật đáng thương". Cô than thở như thế.
Nhân vì vợ chồng Trình Viên ngoại ngày thường rất thích ăn thịt ba ba, tất cả đều sai cô làm thịt, qua tay cô sát hại hết bao nhiêu thì cô cũng không rõ. Nhưng kỳ quái thay, không hiểu sao lần này cô bỗng nhiên cảm thấy thương xót con ba ba ấy. "Chi bằng ta thả quách cho nó sống! Nhưng không, không thể được! Chẳng lẽ không sợ chủ nhà trở về đánh đòn hay sao?" Đại loại, trong lòng cô phân vân mâu thuẫn như thế.
Thế rồi, cuối cùng cô quyết định đem con ba ba đi phóng sinh và cam chịu khi chủ nhà trở về trừng phạt. Quả nhiên cô nữ tỳ có lòng tốt kia bị vợ chồng Trình Viên ngoài đánh cho một trận nên thân.
Có một lần, bệnh dịch tả hoành hành, cô nữ tỳ này cũng mắc bệnh, bệnh tình rất trầm trọng, xem ra không có hy vọng gì sống sót. Tất cả đều chỉ mong ơn trời và chờ sống mạng. Không hiểu sao vào lúc nửa đem, trong lúc đang mơ màng cô cảm thấy như có một vật gì từ trong hồ bò ra, mang trên mình đầy những bùn, từ từ bò gần đến cô, rồi lấy vùn ấy bôi lên mình cô. Sau đó, cô cảm thấy thân thể sảng khoái, sự đau noun dần dần biến mất. Đến hôm sau thì bệnh tình đã bớt được một nửa.
"Điều đó thật hết sức kỳ quái". Vợ chồng Trình Viên ngoại sau khi cật vấn, cô nữ tỳ đã đem tình hình vừa qua thuật lại đầy đủ, ông bà đương nhiên không tin.
Một hôm, vào lúc nửa đêm, hai vợ chồng họ Trình lén rình xem, thì chính mắt trông thấy con ba ba được phóng sinh hôm trước từ đâu ngậm bùn đến thoa trên thân nữ tỳ, do thế khiến ông bà không thể không tin được. Sau khi nữ tỳ lành bệnh, vợ chồng Trình Viên ngoại từ đó trở đi không còn ăn thịt ba ba nữa.