Có một gã ăn mày là Kỷ Đại Phúc, cũng tới lui chòi rơm lễ bái Hòa Thượng. Gã thỉnh vấn Hòa Thượng :
– Tại sao đời này con lại bần cùng như vậy?
Hòa Thượng giảng giải đạo lý nhân quả ba đời và nói với gã:
– Trong kinh thư nói: Do nhân gì đời này được phú quý? Là bởi đời trước trai tăng bố thí người nghèo; Do nhân gì mà đời này chịu cảnh nghèo hèn? Là bởi đời trước keo kiệt không muốn cứu tế người nghèo.
Kỷ Đại Phúc nói:
– Con thường tự nghĩ, con đã không làm chuyện gì thiếu lương tâm, mà giờ đây bị cảnh cùng khốc phải đến từng nhà ăn xin, vậy chắc do đời trước con đã keo kiệt, bủn xỉn, không biết bố thí. Ngài có biện pháp nào cứu vãn cho đời sau của con không?
Hòa Thượng đáp:
– Quân tử học cách tạo mạng, chỉ cần ông bắt đầu từ đây, nỗ lực làm việc thiện, quảng tích âm đức. Tức ông có thể tự tạo cho mình một vận mạng mới, vậy thì phúc nào mà cầu không được? Ngày xưa có vị Chu Kỳ, cũng là ăn mày, nhưng từ lúc ông ta hiểu rõ đạo lý nhân quả báo ứng, rồi nỗ lực tích lũy công đức, tu tạo cầu Song Thiện, mà đời sau ông đầu thai vào nhà Đế Vương, thọ hưởng tôn vinh phú quý ở ngôi vị Thái Tử. Đây chẳng phải là đã tự cứu vãn vận mệnh của mình hay sao?
Kỷ Đại Phúc nghe xong rất đỗi vui mừng, phát nguyện từ đây sẽ tích thiện tu đức và thỉnh cầu quy y Tam Bảo. Từ đó về sau, lúc đi ăn xin, miệng ông niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” không gián đoạn. Khi xin được tiền, gạo, ông đem tế bần giúp người và qua nhiều năm tháng ông đều làm thiện như vậy không tiếc sức lực. Vào mùa đông năm Dân Quốc thứ 29 (1940) ông biết trước ngày vãng sanh mà an tường qua đời trong tiếng niệm Phật .
Trích: Cuộc đời và Đạo Nghiệp của Hòa Thượng Tuyên Hóa